12 tháng 12 2006

Đi học hay không đi học?

Lật ngửa, lật nghiêng, nằm đủ kiểu
Quay theo tám hướng hỏi gối kia
Một câu hỏi lớn không lời đáp
Cho đến bây giờ miệng vẫn ngáp.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu mình nghĩ học nữa rồi, nhiều quá rồi, chẳng thể đếm được nữa. Không cần đến một thống kê phức tạp mình cũng biết là số ngày nghỉ học của mình trong học kì này còn lớn hơn số ngày mà mình nghỉ trong 12 năm học phổ thông cộng lại, chắc chắn như vậy. Lý do ư, có thể đúng là do mình nhác, cái bản chất nó vốn là như vậy nhưng tới lúc này nó mới có cơ hội bộc lộ ra sau bao nhiêu năm dồn nén chăng? Cũng có thể là thế, nếu là thế thì đành chịu, mình là kẻ cực đoan bảo thủ và khó thay đổi nên sẽ không thay đổi. Hay là do mình không hoà nhập được với bạn bè mới? Cái này thì không chắc chắn lắm, mình vẫn có nhiều bạn mới, mình biết khá nhiều người trong lớp và cũng có nhiều người biết mình. Ở lớp thì mình vẫn có thể nói chuyện với rất nhiều người, nhưng, thực sự mà nói thì hầu hết chỉ mang tính xã giao, vui vẻ đó nhưng chỉ là trong chốc lát. Thực sự, mình chưa bao giờ có được cảm giác vui vẻ như khi đến lớp những năm cấp 3, chưa thấy có ai để nói chuyện một cách thoải mái và vui vẻ như đã (và đang) có. Dù sao đi nữa, bỏ qua nguyên nhân này, đi học là để học, không phải là vì vui. Hay nguyên nhân là do mình thấy thất vọng về việc học Đại học? Cái này cũng có thể. Sau những ngày tháng:

Sống trong Toán chết vùi trong Lý
Những trái tim thấy Hóa kinh hoàng
Đêm mơ Văn lệ nhỏ hai hàng
Ngày Sử-Địa chập chờn ám ảnh
Anh Văn:Thức triền miên đêm lạnh
Ngập đầu Sinh nhụt chí anh hùng
Thêm Công Dân điệp điệp trùng trùng
Gục lên sách, quên đời mười bảy.
thì có lẽ mình đã chán ngán cái sự học này lắm rồi, cũng còn may là mình chưa "Gục lên sách, quên đời mười bảy". Cái khẩu hiệu quen thuộc những năm 12 là "Học để mà đậu Đại học", vậy mà, Đại học cũng chỉ là sự tiếp diễn của cái năm 12 đó thôi. Mình lại phải nghe và gằng mà thuộc như vẹt những thứ mà mình chả hiểu gì về nó hay chả muốn biết về nó làm gì. Lại phải nhét vào đầu một đống công thức để rồi khi đi thi thì lại lôi nó ra mà trả cho thầy cô. Học chỉ để thoã mãn cái thú tính của một vài người nào đó (ở đây xin chú thích là thú tính có nghĩa là thú vui tính toán, cấm suy nghĩ lung tung :D ). Vậy thì mình đi học làm quái gì nhỉ, ở nhà hoặc đi chơi không tốt hơn nhiều à. Lúc nào sắp thi thì lại ôm đống sách vở mà tu luyện, mà cày bừa rồi đi thi là đủ, năm ngoái cũng thế, năm nay vẫn vậy, cũng tốt chán (nếu chỉ xét trên điểm số, còn về kiến thức thì mình không thể biết). Tới đây thì suy nghĩ của mình đã có vẻ hơi cực đoan rồi, thầy cô thì phải hơn quyển sách nhiều chứ. Tất nhiên, nhưng mà có lẽ khi thầy chẳng thể nhớ nổi cái đứa đang đứng trước mặt mình là đứa nào, chẳng hề muốn biết cái lũ đang ngồi kia muốn biết gì, thì có lẽ những gì thầy cô truyền cho mình cũng không nhiều hơn quyển sách kia là bao. Dù vậy, có lẽ đây chỉ là vấn đề của những môn đại cương thôi, hi vọng lúc học chuyên ngành thì sẽ khác.

Nói chung là có nhiều nguyên nhân khiến mình nghỉ học, có thể đúng, có thể sai, có thể hợp lí, có thể vô lí nhưng sự thật vẫn là mình đã và đang nghỉ.

0 Comments:

Post a Comment




 

Copyright 2006| Blogger Templates by GeckoandFly modified and converted to Blogger Beta by Blogcrowds.
No part of the content or the blog may be reproduced without prior written permission.