23/12
Sáng lò mò dậy sớm để lên trường họp lớp, cả năm mới gặp ông thầy chủ nhiệm được có một lần, không thể bỏ lỡ được :D . Ngồi gần 2 tiếng thì phải mà cũng chẳng được gì nhiều, loanh quanh cũng chỉ có mỗi việc được và mất khi vào Kĩ sư tài năng là thu hút được sự chú ý của mọi người nhất. Mình thì đã có chủ định sẵn, nếu mà được thì cứ vào, nhiều tiền thế tội gì lại không vào ;) . Lúc về thì dạt vào văn phòng đoàn, định bụng là cùng chúng nó chuẩn bị để tối nay đi "giáng sinh ấm". Nhưng rồi ngồi một lát thì lại đi về, không thấy vui vẻ như năm ngoái vì toàn bạn Linh Trung mình chẳng quen nên cũng chán, mệt, về nhà cho nó khỏe người. Thế mà lại hay, về nhà thì nhận được món quà giáng sinh sớm nhất từ Phượng, cũng vui.
Chiều nằm ngủ được một tí thì đi cùng Đạt lên thăm Lam đang bị sốt, thấy Lam mệt nhưng cứ nghĩ chắc là cũng không sao, ốm 1-2 ngày thì lại khỏe ngay thôi. Ba đứa ngồi nói chuyện một lúc thì mình phải về để còn đi "giáng sinh ấm" kẻo không kịp. Thế là về nhà chở Phượng rồi chạy lên Bách Khoa tập hợp cùng mấy đứa rồi kéo nhau sang mái ấm. Mái ấm Bình Minh, một năm rồi mới quay trở lại. Một ngôi nhà hai tầng không lớn lắm nhưng chứa đựng một tình thương to lớn, một người mẹ vĩ đại và gần 20 đứa con dũng cảm vượt lên số phận. Năm nay số người đi cùng tổ chức đông hơn nhiều so với năm ngoái, quà cũng nhiều hơn vì có nhiều người ủng hộ hơn năm ngoái, nhưng mình vẫn có cảm giác khang khác. Không thấy ấm áp và vui vẻ như năm ngoái, có cảm giác năm nay không chuẩn bị kĩ lưỡng bằng (chắc là vì sắp thi rồi nên mới thế), lúc ngồi chơi với các em cũng thấy không được như năm ngoái. Lần trước thì các anh chị ngồi xen kẻ với các em, một người thì quan tâm tới một hai em, có kịch bản ông già Noel xuất hiện hoành tráng, có cả Tuyết (bằng xốp :D ). Năm nay chắc do đông quá nên các anh chị có vẻ dồn về cả một góc, các em thì cũng vậy, không hòa nhập như trước, tuyết cũng không được phép rơi nữa :( .
Năm nay sau khi tổ chức cho các em ở mái ấm chơi xong không có kế hoạch đi phát quà cho người vô gia cư như năm ngoái nên về cũng khá sớm. Mình thì cũng chưa muốn về nhà, thế là cùng với Phượng đưa Nhung về nhà đã. Amen, đường đông kinh khủng, cả cái Sài Gòn này đổ ra đường hết hay sao ấy. Toàn là xe với xe, người với người. Đúng là ai mà đi xe máy được ở Sài Gòn này thì có thể đi được ở bất cứ đâu thật. Về tới nhà mình thì đã 11h hơn. Đi ngủ để sáng hôm sau còn qua chỗ mẹ.
24/12
Sáng thứ hai liên tiếp dậy sớm, một chuyện lạ đối với mình :D . Cả buổi sáng qua nhà dì chơi với mẹ + chuẩn bị cho sinh nhật anh Sơn vào buổi trưa. Chà, lâu rồi mới được ăn đã thế, lâu lắm rồi mới được ăn bánh sinh nhật ngon thế ;) . Ăn xong thì chở mẹ qua khách sạn để xe còn đưa ra sân bay, kết thúc một tuần vào đây công tác + đi chơi + vào thăm con của mẹ. Tết về gặp lại mẹ vậy.
Tối, Nhung qua, lại được nhận thêm một món quà giáng sinh nữa, bội thu, bội thu :D . Nhưng mà nó lại bảo đây là quà giáng sinh + năm mới + sinh nhật (còn 8 tháng nữa mới tới lận mà :(( ) + ... luôn. Chúa ơi, vậy thì chết con à. Hôm nay có cả Nhung, Trung, Thanh, Phượng, Phi Hùng + 6 đứa trong nhà mình nữa là cũng được hơn một phần ba của lớp 12 Toán rồi. Cả lũ đang định đi chơi thì chị của Lam gọi điện tới báo Lam phải nhập viện rồi. Thế là đành hộc tốc chạy vào với Đạt, không đi chơi với mấy đứa nữa vậy. Tội thân Lam, ngày hôm sau thi thì hôm nay lại phải nhập viện, lại đúng ngày Noel nữa mới tội. Ở trong bệnh viện tới gần 11h thì 2 đứa về, hẹn chị sáng mai lại vào vậy.
Về tới nhà thì mấy đứa kia đang chuẩn bị nhậu, Nhung thì đã về trước, Phượng cũng chuẩn bị về, chỉ còn lại mấy thằng ngồi ăn thịt chó đón Noel. Mình thì đã chán ngán nhậu lắm rồi, quyết tâm không uống nữa nhưng mà cũng ngồi chơi với chúng nó vậy. Lần này nhậu cũng vui, ngồi ôn lại kỉ niệm xưa, ôn lại những chiến tích hào hùng thời trai trẻ :D . 1h sáng, đi ngủ để sáng mai còn vào viện.
25/12
Sáng 5h dậy là chạy vào viện luôn, trưa với chiều có về nhà một lúc còn lại cả ngày hôm nay chủ yếu là ở trong bệnh viện với Đạt, Lam và chị Phương của Lam. Cũng chẳng làm gì, chỉ là thỉnh thoảng chạy đi mua mấy thứ linh tinh với ngồi nói chuyện cho 2 chị em đỡ buồn. Thế mà mình cũng thấy mệt. Giờ thì đi ngủ. Mai còn vào tiếp, Đạt buổi sáng, mình buổi chiều để chị còn về nghỉ với lo việc.
Tạm biệt giáng sinh, đón chào năm mới.
Chọc chọc, ngoáy ngoáy, hì hục cả buổi tối thì ra được cái này: (click vào đây nếu muốn xem lớn hơn)
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc.
Bó tay, hôm nào nó không mất, lại nhè hôm nay mà mất điện, :(( . Tuần trước thì nó đã mất điện đúng vào cái ngày mà mình cần phải viết cái báo cáo + ghi đĩa cho cái Bài tập lớn môn Kĩ thuật lập trình rồi, kết quả là mình đã phải chuyển sang tuần này nộp. Nhưng mà hôm đó thì cũng còn may là nhờ mất điện mà cả lũ mới quyết định đi hát Karaoke một bữa cho nó bõ ghét, sướng cả mồm, mỏi cả tay :D (vì vỗ tay với lắc lư cỗ vũ cho mấy đứa khác hát). Hôm sau có điện thì đã quyết định là phải đánh cái báo cáo cho nó xong rồi ghi ra đĩa bỏ đó luôn, hôm nay chỉ cầm lên nộp. Không hiểu nghĩ sao lại đánh xong báo cáo rồi thôi, chưa ghi đĩa. Tự bảo là không lẽ tới hôm đó nó lại mất điện tiếp, cứ từ từ đã. Thế mà nó mất thật. Đen thế. Sáng nay về nhà để chuẩn bị thì mới biết cái tin trời đánh đó, nghe thằng Huy nói mà không tin vào tai mình nữa, trùng hợp đến thế thì thôi. Vậy là tạm biệt hai điểm thưởng, tạm biệt luôn cái trò Caro mất cả đêm ngồi viết, tạm biệt luôn ông thầy mà cả kì mình mới gặp có hai lần. Đành cố gắng mà thi cho tốt vậy.
Nhưng hôm nay cũng không hẳn là một ngày xui. Cuối cùng thì cũng đã quyết định được cái việc về Tết, đúng là mua vé máy bay thì nó khác hẳn vé tàu, đắt thì có đắt thật nhưng mà mất có 5 phút là xong, lại cứ được dạ dạ vâng vâng ngọt xớt. Đúng là tiền nào của ấy thật. Tối đến thì lại được anh Hải hỏi xem thử có đi làm thêm cho công ty của bạn thân ảnh không. Nghe bảo là có 2 lựa chọn, một là làm chính thức, giờ hành chánh đàng hoàng, lương 2 triệu tháng nhưng mà yêu cầu rất cao. Cái này thì mình có mơ cũng chẳng dám, em la noob, sao dám làm như pro thế được, chẳng hiểu anh nghĩ sao mà lại hỏi mình cái này. Thứ hai là làm để lấy kinh nghiệm là chính, tiền chẳng bao nhiêu, dưới một triệu (bữa trước còn thấy đi làm phục vụ lương tháng 6-7 trăm là tốt rồi, giờ nghe anh bảo 1 triệu mà còn là thấp :D , cái nghề của mình có vẻ giàu thật), chỉ làm những thứ nhỏ nhặt, có gì thì anh kia chỉ bảo thêm cho. Cái này thì nghe có vẻ thoải mái hơn nhưng mà mình cũng thấy phân vân, chả biết mình có làm được gì với mớ kiến thức lõm bõm giờ không, rồi lại thành trò cười thì chết. Nhưng mà nếu không chụp lấy thì lại như cái vụ mất điện kia thì khổ, có cơ hội mà không chụp lấy thì không khéo sau này chết còn tiếc. Nhưng mà còn việc học ở trường thì sao, kì sau bắt đầu dính sâu vào chuyên ngành rồi, không thể chỉ học để mà thi đậu chư lúc này nữa. Nhưng mà làm cái đó thì cũng phục vụ cho việc học là chính mà, nó sẽ rất có ích cho mình sau này nữa. Nhưng mà mình thì đã làm được cái gì đâu, năm 2 rồi nhưng vẫn chỉ là noob, là amateur, là nghịch nghịch cho vui thôi, làm cái quái gì được...
Dù sao việc trước mắt bây giờ là học để mà thi cái đã, tuần sau là thi rồi. Lý thuyết thông tin vẫn có một mớ chưa biết gì, Lý 3 mới chỉ tàm tạm, còn lại chẳng biết gì. Nhưng dù sao mình cũng quen với việc đua nước rút này rồi, học để mà thi, thi để mà đậu, đậu để mà quên, quên để mà khỏi phải học...
Nhãn: general
Lật ngửa, lật nghiêng, nằm đủ kiểu
Quay theo tám hướng hỏi gối kia
Một câu hỏi lớn không lời đáp
Cho đến bây giờ miệng vẫn ngáp.
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu mình nghĩ học nữa rồi, nhiều quá rồi, chẳng thể đếm được nữa. Không cần đến một thống kê phức tạp mình cũng biết là số ngày nghỉ học của mình trong học kì này còn lớn hơn số ngày mà mình nghỉ trong 12 năm học phổ thông cộng lại, chắc chắn như vậy. Lý do ư, có thể đúng là do mình nhác, cái bản chất nó vốn là như vậy nhưng tới lúc này nó mới có cơ hội bộc lộ ra sau bao nhiêu năm dồn nén chăng? Cũng có thể là thế, nếu là thế thì đành chịu, mình là kẻ cực đoan bảo thủ và khó thay đổi nên sẽ không thay đổi. Hay là do mình không hoà nhập được với bạn bè mới? Cái này thì không chắc chắn lắm, mình vẫn có nhiều bạn mới, mình biết khá nhiều người trong lớp và cũng có nhiều người biết mình. Ở lớp thì mình vẫn có thể nói chuyện với rất nhiều người, nhưng, thực sự mà nói thì hầu hết chỉ mang tính xã giao, vui vẻ đó nhưng chỉ là trong chốc lát. Thực sự, mình chưa bao giờ có được cảm giác vui vẻ như khi đến lớp những năm cấp 3, chưa thấy có ai để nói chuyện một cách thoải mái và vui vẻ như đã (và đang) có. Dù sao đi nữa, bỏ qua nguyên nhân này, đi học là để học, không phải là vì vui. Hay nguyên nhân là do mình thấy thất vọng về việc học Đại học? Cái này cũng có thể. Sau những ngày tháng:
Sống trong Toán chết vùi trong Lýthì có lẽ mình đã chán ngán cái sự học này lắm rồi, cũng còn may là mình chưa "Gục lên sách, quên đời mười bảy". Cái khẩu hiệu quen thuộc những năm 12 là "Học để mà đậu Đại học", vậy mà, Đại học cũng chỉ là sự tiếp diễn của cái năm 12 đó thôi. Mình lại phải nghe và gằng mà thuộc như vẹt những thứ mà mình chả hiểu gì về nó hay chả muốn biết về nó làm gì. Lại phải nhét vào đầu một đống công thức để rồi khi đi thi thì lại lôi nó ra mà trả cho thầy cô. Học chỉ để thoã mãn cái thú tính của một vài người nào đó (ở đây xin chú thích là thú tính có nghĩa là thú vui tính toán, cấm suy nghĩ lung tung :D ). Vậy thì mình đi học làm quái gì nhỉ, ở nhà hoặc đi chơi không tốt hơn nhiều à. Lúc nào sắp thi thì lại ôm đống sách vở mà tu luyện, mà cày bừa rồi đi thi là đủ, năm ngoái cũng thế, năm nay vẫn vậy, cũng tốt chán (nếu chỉ xét trên điểm số, còn về kiến thức thì mình không thể biết). Tới đây thì suy nghĩ của mình đã có vẻ hơi cực đoan rồi, thầy cô thì phải hơn quyển sách nhiều chứ. Tất nhiên, nhưng mà có lẽ khi thầy chẳng thể nhớ nổi cái đứa đang đứng trước mặt mình là đứa nào, chẳng hề muốn biết cái lũ đang ngồi kia muốn biết gì, thì có lẽ những gì thầy cô truyền cho mình cũng không nhiều hơn quyển sách kia là bao. Dù vậy, có lẽ đây chỉ là vấn đề của những môn đại cương thôi, hi vọng lúc học chuyên ngành thì sẽ khác.
Những trái tim thấy Hóa kinh hoàng
Đêm mơ Văn lệ nhỏ hai hàng
Ngày Sử-Địa chập chờn ám ảnh
Anh Văn:Thức triền miên đêm lạnh
Ngập đầu Sinh nhụt chí anh hùng
Thêm Công Dân điệp điệp trùng trùng
Gục lên sách, quên đời mười bảy.
Nói chung là có nhiều nguyên nhân khiến mình nghỉ học, có thể đúng, có thể sai, có thể hợp lí, có thể vô lí nhưng sự thật vẫn là mình đã và đang nghỉ.
Bây giờ là 3:25 sáng, cái giờ mà bình thường thì mình đã và đang yên giấc nồng chứ không phải là đang ngồi đây và viết những dòng này. Nhưng mà hôm nay thì lại khác, khác về nhiều thứ so với mọi ngày, và chính vì thế mà giờ này mĩnh vẫn ngồi đây.
Sài Gòn hôm nay trời trở gió, mưa tầm tã, xối xả làm dịu đi hẳn cái ngột ngạt oi bức những ngày qua. Trời man mát, gió hây hây, mưa rả rích, thật là một điều kiện lí tưởng để ngủ, ngủ và ngủ. Buổi sáng thằng Vĩnh nó lấy xe đi đâu mất, định đi chơi nhưng đành ở nhà, may mà có Lam tới và nấu ăn (bữa ăn kết thúc thời kì ăn chơi sa đọa và bước vào thời kì học hành căng thẳng :D , theo lời Lam), cũng tốt chán. Phải nói là lâu lắm rồi mới ăn được một bữa ngon như vậy, và kéo theo là một kết quả tất yếu, cái bụng căng ra thì con mắt sẽ cụp lại, mình lăn quay ra ngủ. Ngủ hăng say, ngủ mê mệt, ngủ với tất cả tâm hồn tình cảm, mình ngủ như chưa bao giờ được ngủ, ngủ như là lần cuối cùng được ngủ :) . Khi mà niềm đam mê ngủ đang phai nhạt dần dần thì Vĩnh về, xoay qua nhìn đồng hồ thì đã 4:30, suy nghĩ đắn đo một lúc thì mình quyết định dậy. Đi qua nhà Nhung chơi vậy, thế là đi thôi. Qua tới nhà Nhung thì lại bắt đầu nói, nói và nói. Chủ đề hôm nay chủ yếu xoay quanh việc mua vé tàu Tết, có mỗi thế mà cũng phải đắn đo về ngày nào, vào lại ngày nào rồi có mua vé khứ hồi hay không rồi lại vé cho bé em,... Xoay tới xoay lui thì cả 3 đứa đều đói, thế là lại qoay ra rán bánh ăn. Ôi, cuộc đời mà cứ thoải mái thế mãi thì tốt biết mấy, ăn - ngủ - chơi - nói- ăn... :D
Kết cuộc của cái sự bàn luận lúc chiều là giờ này mình phải ngồi đây, dài cổ ra như cái đoàn tàu chỉ để đặt mua mấy cái vé tàu. Ban ngày vào thì thấy quá tải, tới giờ này thì chỉ thấy mỗi cái dòng "Đang tìm tàu, xin chờ..." là nhiều nhất, cái trang http://vetau.com.vn quả là bó tay. Kiên nhẫn, vẫn biết là làm việc gì cũng cần phải kiên nhẫn nhưng mà cứ như thế này thì đến Tết sang năm mình mới mua được vé quá. Mấy ông đường sắt này có họ hàng gì với mấy ông giáo dục không mà khoái cải cách đến thế, mỗi năm lại bày ra một trò mới. Năm ngoái thì phải xếp hàng lấy ticket xong mới được quyền xếp hàng tiếp mua vé, năm nay thì lại chỉ bán vé qua mạng "quá tải + xin chờ". Đúng là ngày một đổi mới, ngày một hiện đại, ngày một tốn công tốn tiền. Cả một ngày mà chỉ bán được có hơn trăm vé vậy mà lúc nào cũng quá tải (Tuổi trẻ). Bó tay. Còn chậm hơn cả cho mình ra đứng bán ngoài ga không chừng.
Nhưng mà rồi, có muốn chê, muốn chửi thì cũng đành nhịn vậy, không lẽ lại hét lên với cái monitor, hét mấy ổng nhà ga thì có mà ăn Tết ở đây à. Vậy thì vẫn phải người ta bảo sao thì mình làm vậy thôi, người ta bảo chờ thì mình phải chờ thôi. Đành tiếp tục cố gắng thôi.
Ôi, giá mà mấy ngày tới trời lạnh nhỉ, chán nóng lắm rồi. Giờ này ở nhà thì đã lạnh rồi, đã lâu lắm rồi không được mặc áo ấm:
Đã 4 giờ sáng, vẫn chưa thấy tăm hới cái vé tàu đâu cả, ngủ vậy.
Nhãn: general
I'm not all you wished of me
But a mother's love for her son
Unspoken, help me be
Tối nay không hiểu sao mẹ lại gọi vào khá muộn, mẹ bảo là cả nhà đã đi ngủ cả rồi, mẹ gọi hỏi xem mình đã ngủ chưa. Mẹ vẫn thế, vẫn luôn bảo mình đi ngủ sớm đi để giữ gìn sức khoẻ trong khi mẹ dù sức khoẻ đã kém trước nhiều vẫn luôn đi ngủ muộn. Nghe giọng mẹ có vẻ là lạ, mình hỏi thì mẹ chỉ cười bảo không sao. Ừ, mình cũng mong là thế, mãi như thế.
Làm một thằng con trai cũng khổ. Đôi khi mình rất muốn hỏi thăm, quan tâm tới mẹ, tới ba, tới anh; muốn nói chuyện gì gì đó, nói những suy nghĩ cảm xúc của mình về mọi thứ hay đơn giản hơn chỉ là nói rằng mình yêu qúi họ nhưng sao vẫn thấy khó khăn, ngượng ngập kì lạ. Là một đứa con gái, những việc như thế chắc sẽ đơn giản hơn nhiều. Mọi người cũng thế, hay đó là do tính của mình nó là thế nhỉ, mình cũng chịu.
Nhãn: general