15 tháng 10 2006

Cãi nhau có tốt hay không?

Trước hết, mình phải khẳng định rằng mình là một người bảo thủ và là một kẻ cực đoan, và vì thế, một hệ quả tất yếu là mình thích cãi nhau. Một khi mình đã nghĩ điều gì là đúng thì, một cách chắc chắn, mình sẽ làm mọi cách để chứng minh điều ngược lại là hoàn toàn sai lầm, mà đã làm thì phải làm đến cùng mới chịu được, phải giúp người khác thay đổi cái ý kiến "sai lầm" đó mới thôi (trừ phi ý kiến của người ta làm mình thay đổi suy nghĩ trước :) ). Mà, theo mình nghĩ thì có như vậy mới thực sự là "tranh luận" (một từ đồng nghĩa với cãi nhau), mới thực sự có ích chứ không như cái kiểu "mọi người cùng thắng", "tôi đúng mà anh cũng chẳng sai" mà mình vẫn thường gặp. Một ý kiến chê bai, phản bác ta chỉ có thể có được khi người khác đã lắng nghe và suy nghĩ một cách cẩn thận về ý kiến của ta, còn một ý kiến đồng tình, tán dương, hùa theo thì rất có thể được viết khi mà tác giả chỉ cần nhìn sơ qua ý kiến của ta. Tất nhiên là, cũng có những vấn đề mà ta không thực sự khẳng định được tính đúng sai của nó, kiểu như là các vấn đề thuộc về tôn giáo hay sở thích cá nhân chẳng hạn, những cái đó thì "đúng sai tùy thời, đẹp xấu tùy người", chịu! Dù vậy, theo mình, tranh luận (hay cãi nhau, gì cũng được), luôn có những lợi ích nhất định của nó, chúng ta cứ nên thực hiện việc đó càng nhiều càng tốt :D .

Ấy vậy mà trong có thời gian gần đây, mình có 2 cơ hội để tranh luận nhưng cuối cùng thì lại phải im lặng, chẳng thể nói được gì :(( !

Việc thứ nhất, Rock và hàng xóm. Bạn có thích rock không? Mình thì có, mình thích Rock, thích Thrash, và tất nhiên, thích Metallica. Nhưng hàng xóm của mình thì không. Ừ, chuyện đó cũng có thể hiểu được, hoàn toàn dễ hiểu là khác, một ông già khoảng 70 mà thích Metallica thì chắc chỉ có bố của Kirk Hammett hay James Hetfield mà thôi :D . Mà, theo như mình theo dõi và suy đoán (khoảng 99%) thì hàng xóm của mình không có họ hàng gì với Kirk Hammett lẫn James Hetfield cả :D , suy ra, ông ta ghét nghe Thrash, ghét Metallica. Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó thì tốt biết bao, thế thì cuộc sống vẫn êm ả trôi đi rồi. Khổ một nỗi, mình, với tình yêu vĩ đại dành cho Thrash, vẫn đều đặn rót vào tai hàng xóm những giai điệu "êm ả" của "Hangar 18", " Battery", "Master of Puppets",... vẫn đều đặn "ngẫu hứng" cất cao giọng hát của mình để hòa vào tiếng trống kinh điển của "One", hòa vào những đoạn lead réo rắt của "Fade to Black" hay tiếng guitar sâu lắng đầy cảm xúc của "Nothing Else Matter". Ngày qua ngày, tuần qua tuần, và có vẻ như cuối cùng thì cũng có một chút rock đã nhiễm được vào ông hàng xóm. Khi mà tôi, một lần như mọi lần, đang thả hồn theo tiếng trống thì, không một sự cảnh báo, không một MC giới thiệu, ông ấy xuất hiện trước cổng, cất cao tiếng hét: "Chúng mày làm gì mà gào toáng lên thế!!!!". Và kéo theo sau đó là cả một quá trình thuyết giảng kéo dài nhiều ngày, kéo dài hơn bất cứ một đoạn solo guitar nào mà mình từng nghe :D . Ôi thôi, vậy là xong, mặc dù rất muốn phản đối cái ý kiến của ông về việc coi Metallica như những thằng điên thích làm loạn, coi Thrash như một đống âm thanh hỗn độn choi tai, có thể gây ra mất trật tự, "ảnh hưởng an ninh khu phố",... thì mình cũng phải im lặng, cúi đầu và lắng nghe những lới răn dạy, không tranh cãi, không phản hồi :(( !

Rồi, tới chuyện thứ 2. Mọi việc bắt đầu từ một trong những post hiếm hoi của mình trên diễn đàn Bkit05, một ý kiến xoay quanh việc có cần phải học lập trình cấu trúc trước khi học lập trình hướng đối tượng hay không. Mình không thích lập trình cấu trúc, mình thích OOP, và vì mình là một kẻ cực đoan như đã nói ở trên, mình cho lập trình cấu trúc xứng đáng được bỏ qua. Thực sự thì trước khi post nó thì mình cũng đã dự đoán được rằng chắc chắn sẽ có những ý kiến phản đối, sẽ nhiều nữa là đằng khác. Dù vậy, mình vẫn viết, vì, như đã nói ở trên, mình thích cãi nhau :D , mình thích người khác lắng nghe và suy nghĩ về những gì mình nói hơn là nhìn lướt qua và bỏ đi (là một trong những dấu hiệu cho thấy có vẻ như mình là một thằng ngốc ;) ). Đúng như mình mong đợi, đã có những ý kiến phản hồi, và tất cả đều là phản đối, cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Tuy nhiên, tạm thời vẫn chưa có ý kiến nào thực sự có tác động, dù là nhỏ đến "tình yêu" của mình dành cho OOP, vẫn chưa có một ý kiến nào thực sự làm mình thõa mãn. Và, đúng vào lúc mình đang hi vọng cuộc tranh luận sẽ được kéo dài, sẽ có những ý kiến mang tính lật đổ xuất hiện, sẽ có những post giúp mình có được sự đánh giá, so sánh nhất định về lập trình cấu trúc và lập trình hướng đối tượng thì... Người ta đã không muốn "cãi nhau", không muốn tiếp tục thì mình biết phải làm gì? Nói cho một mình mình nghe ư, nói để rồi được bảo là cái thằng lắm mồm nhiều chuyện cứ muốn gây rối ư? Không. Vậy là thôi, kết thúc, topic closed, game over.

Đôi khi, tìm ra người để cãi nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng.

0 Comments:

Post a Comment




 

Copyright 2006| Blogger Templates by GeckoandFly modified and converted to Blogger Beta by Blogcrowds.
No part of the content or the blog may be reproduced without prior written permission.